Tập 7 Tiếng Rao 4.0 vừa lên sóng là câu chuyện đầy xúc động về cuộc đời của cụ bà Tô Thị Y mưu sinh bằng gánh tàu hũ tại thành phố Cà Mau. Điều cụ Y mong ước bây giờ là có sức khỏe để chăm lo cho ba đứa cháu tội nghiệp.
Ở cái tuổi “gần đất, xa trời” nhưng cụ Tô Thị Y 82 tuổi hàng ngày vẫn mưu sinh bằng xe tàu hũ, nuôi ba cháu nhỏ. Tìm đến căn nhà nhỏ của cụ Y nằm trên đường Lý Văn Lâm, Khóm 2, phường 1, thành phố Cà Mau, trước mắt chúng tôi là ngôi nhà cấp bốn đã xuống cấp, lụp xụp.
Những bức tường bám rêu bắt đầu tróc hết lớp sơn bên ngoài vì thời gian. Sau mấy ngày mưa bão, nước tù đọng lại khắp nơi. Hiên nhà được che bằng tấm phông bạt nay đã rách nát vì cũ. Đây là căn nhà cụ Y thuê lại làm chỗ che mưa ,che nắng cho bốn bà cháu.
Trong căn bếp chừng ba mét vuông, cụ Y vừa tiếp chuyện, vừa tất bật đãi vỏ đậu, xay đậu để chuẩn bị cho gánh hàng chiều dù ngoài trời vẫn đang mưa tầm tã. Hình ảnh người bà dáng nhỏ bé, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt phúc hậu, làn da ngăm đen vì nắng gió một mình lầm lũi trong căn bếp mà xót xa.
Sức yếu nhưng một mình cụ Y vẫn phải bê nồi nước to đặt lên bếp khiến tất cả chúng tôi vô cùng kinh ngạc. Cũng có thể cái nồi nước kia có thấm tháp gì so với những khó khăn mà bà đã, đang gánh vác bao nhiêu năm nay.
Cụ Y cho biết quê cụ ở Hà Tiên, sau đó lấy chồng rồi theo chồng về Cà Mau sinh sống. Chồng mất, cụ ở với các con nhưng người thì làm ăn xa, người không may đã qua đời. Cậu con trai út ở gần nhà cũng khó khăn nên chẳng phụ giúp được gì nhiều cho mẹ. Cụ mướn nhà ở với ba người cháu. Trong đó, có hai đứa cháu ngoại và cô cháu gái mồ côi do cậu con trai đã mất nhận nuôi.
Nói về cô cháu gái đang học đại học xa nhà, cụ Y rơi nước mắt, nghẹn lời “Bà nuôi nó hồi nó chưa biết đi đó… Nuôi từ nhỏ đến lớn luôn”. Vì thương đứa nhỏ kém may mắn, cụ Y dù nghèo khó vẫn cố gắng nuôi dạy, cho cô bé được ăn học bằng bạn bằng bè.
Cụ chỉ mong, đứa cháu chịu nhiều thiệt thòi ấy chăm chỉ học hành để mai này lỡ bà ra đi, cô vẫn có công việc để nuôi sống bản thân. Hai đứa cháu ngoại đứa lớn đang học lớp tám, đứa nhỏ nhất đang học lớp bốn lại mắc bệnh tim bẩm sinh. Có lẽ thương bà vất vả, nên cả ba đứa nhỏ đều chăm ngoan, nghe lời. Đây cũng là điều an ủi lớn nhất đối với cụ.
Bản thân cụ Y đã già yếu, đôi mắt vốn đã kém vì từng phải mổ kéo màng mắt, nay càng kém hơn khi bệnh cũ tái phát, đã thế căn bệnh đau đầu mãn tính vẫn luôn hành hạ khiến bà khổ sở. Vất vả, khó khăn là thế nhưng nghĩ đến những đứa cháu côi cút, ngày ngày cụ vẫn tất tả làm lụng mưu sinh.
Về thành phố Cà Mau, hỏi tàu hũ ở đâu ngon chắc ai cũng biết tới gánh tàu hũ của cụ Tô Thị Y. Một trong những gánh tàu hũ lâu đời nhất của vùng Đất Mũi. Đứng từ xa đã nghe mùi thơm thoang thoảng của lá dứa, mùi ngọt dịu của nước đường níu chân thực khách.
Ai đã một lần ghé tới, ăn một ly vẫn chưa đã cơn thèm, rồi tới lúc đi xa lại nhớ da diết cái vị béo béo, nhớ nụ cười hiền của người bán. Gánh hàng cũng chính là kế sinh nhai của cụ Y gần 30 năm nay.
Kỳ công là vậy nhưng một ly tàu hũ, cụ chỉ bán với giá mười ngàn đồng, số tiền lời mỗi ngày chẳng đáng là bao. Những hôm vắng khách, cụ phải bán đến tận khuya cho hết mới trở về nhà nghỉ ngơi.
Đối với cụ Y, giờ đây ước mơ lớn nhất là “sống mạnh giỏi” để lo cho mấy đứa cháu.